minhgiang266
Vote: 2
-Sáng nay Tony đọc được một bức thư dài của chị Bình, ở Nghệ An. Những dòng chị viết làm Tony thấy cay xé mắt, được sự đồng ý của chị, Tony xin kể lại câu chuyện trên.
Chị có một đứa con trai, tên A. Con chị từ lớp 1 đến lớp 12 chơi thân với B, một cậu hàng xóm, cùng học chung lớp. Bố B làm sếp cơ quan chị. A và B học rất giỏi, là niềm hãnh diện của chị và bố B mỗi lần họp phụ huynh hay tán gẫu ở cơ quan. Chị luôn xem bảng điểm học bạ của 2 đứa, và lúc nào cũng ép, không được môn nào học dở hơn B và ngược lại, bố B cũng như vậy. Hai đứa trẻ chơi vô tư, nhưng bố mẹ của chúng thì không.
Vừa nhận được điểm thi đại học mới đây, con chị đỗ, còn B trượt. Chị nói tự nhiên trong lòng có cảm giác “con mình thi đậu không vui bằng con hàng xóm thi rớt”, chị mở tiệc khao rất lớn, mời hết thầy cô bạn học về nhà. Mặc dù A phản đối gay gắt tiệc khao này nhưng chị đã quyết, và mời hết cơ quan chị về chơi luôn, đãi 2 suất, trưa và tối. Dĩ nhiên là có mời B và gia đình nhưng họ không đến.
Chị nói tiệc diễn ra hết sức xôm tụ tuy con chị không vui. Cơ quan ai cũng chúc tụng chị, ai nấy hả hê vì bố B vốn là một sếp khó, luôn miệng nói này nói kia trong khi con mình đã trượt đại học, chẳng ra gì. Chị ra chợ cũng vậy, gặp ai cũng kể chuyện thằng A chuẩn bị đi lên Hà Nội, mua cái này cái kia cho nó mang đi. Có lần chị gặp mẹ B cũng ra chợ mua đồ, mẹ B thấy chị liền lấy nón che mặt. Gặp mẹ B, chị hàng thịt cũng hỏi, chị hàng rau cũng hỏi, dù biết mười mươi là B đã trượt, chỉ để cho mẹ B đau đớn hơn.
Khi biết tin B trượt, bố B hoảng loạn, khủng bố tinh thần B gần như mỗi ngày. Bố B lên cơ quan là vô phòng riêng, không nói không cười với ai. Mẹ B thì đóng cửa, không sang giao lưu với hàng xóm. Trong nhà là tiếng chì chiết, tiếng khóc than. Chị nói nội ngoại 2 bên cũng sang, mắng B là đồ vô tích sự, đồ bã đậu, nhục nhã cho dòng họ, và lôi A ra để làm ví dụ. Chị nói cơn bực tức lên tới đỉnh điểm khi mẹ B bảo ❤❤❤ qua nhà thằng A “mà đội quần nó”, mấy người cạnh nhà nghe lén rồi sang kể cho chị nghe.
Chuyện không có gì là ầm ĩ nếu không phải cách đây 2 hôm, B ăn cắp mấy triệu đồng trong nhà, và bỏ nhà đi đâu mất. Bố mẹ B đang chạy dáo dác đi tìm nhưng vẫn chưa rõ tung tích. Chị tình cờ đọc được bài viết “cái chết của Chu du” trên TnBS, về thói đố kỵ của người châu Á và cảm thấy mình có lỗi, nên viết thư kể lại cho Tony nghe.
Tony xin phép thưa với chị như thế này: “So sánh chưa bao giờ là phương pháp tốt trong giáo dục. Người ta chỉ sử dụng kế “khích tướng” trong trường hợp rất đặc biệt, nếu không sẽ gây tác hại kinh hoàng. Không ai được phép làm tổn thương những đứa trẻ mười mấy tuổi như vậy. Giáo dục với lối so sánh, xếp loại thủ khoa, á khoa, chót bảng thời phong kiến với lối Trạng Nguyên, Bảng Nhãn, Thám Hoa, giờ văn minh rồi, sao vẫn như xưa?”
Trong một lớp 40 bạn, cứ cuối tháng cuối năm, giả sử bạn A đứng nhất lớp, bạn Z đứng 40/40, thì sẽ gây ra hiện tượng A bị bệnh chảnh, cảm thấy mình giỏi hơn người, sau này khó thành công, giỏi trong lớp đó chẳng có ý nghĩa gì cả. Còn bạn Z cứ bị xếp 40/40, dần dần sẽ mặc cảm, thấy mình vô dụng và bỏ học. Bạn Tony từ cấp 1, cấp 2, những bạn bị xếp loại như vậy đều bỏ học ở nhà nửa chừng để đi gánh lúa, vì nghĩ là mình không học được. Một giáo dục nhân văn phải XOÁ BỎ ngay hình thức xếp loại này, vì sẽ làm tổn thương các đứa trẻ. Ở Nhật Bản và Hàn Quốc, mặc dù rất tiên tiến nhưng giáo dục ở đây vẫn bị ảnh hưởng tư tưởng hơn thua gay gắt của người phương Đông. Nhiều bạn trẻ Hàn Quốc đã phải tự tử vì không chịu nổi áp lực so sánh với bạn bè, theo những tiêu chuẩn thành công gì đó của cha mẹ muốn. Trong khi một đứa trẻ khác nhau là khác nhau, 7 tỷ dân trên quả đất không ai có y hệt dấu vân tay, y hệt cấu trúc gen. Đứa có 2 tỷ nơ-ron thần kinh và đứa chỉ có 1 tỷ, đứa cao đứa thấp, đứa trắng đứa đen.
Trời đất đã sinh ra chúng khác nhau, hà cớ gì chỉ lấy một tiêu chuẩn kiến thức (loài người xưa nay nghĩ ra, hữu hạn) để xếp loại? Giải nhất quốc gia thì chỉ là đứa thi cử chữ nghĩa giỏi nhất trong tập hợp mấy triệu học sinh đó, không có ý nghĩa gì với 7 tỷ nhân loại, trừ nó có phát minh cái gì đó đặc biệt. Tương tự nếu bạn là thủ khoa đại học hay sinh viên trường top ở một quốc gia nào đó, nếu bạn chưa có đóng góp gì cho văn minh nhân loại thì hãy khiêm tốn cúi đầu. Thành tích không có ý nghĩa gì. Thành tựu mới là cái đáng trân trọng. Và thành nhân là mục đích tối thượng của con người.
B không giải được bài toán đại số nhưng nó có giọng hát thiên phú, nó hoàn toàn có thể kiếm sống mà không xin xỏ ai. D không hiểu vì sao phải đạo hàm hay vẽ đồ thị f(x3) nhưng nó có thể chạy 20km không mệt. Thì hãy tôn trọng từng cá thể, vốn sinh ra công bằng dưới trời đất này. Đừng bao giờ so sánh chúng với ai, và chúng ta cũng vậy. Giàu, nghèo, thành đạt, hạnh phúc, …chỉ là những khái niệm định tính, vô tận vô cùng. Tôi có 3 tỷ là giàu nhưng anh kia nói chỉ có 1 trăm triệu là vương giả, năm sau tôi đạt được mức trên và giàu có bây giờ phải 10 tỷ. Khi mới sinh ra, 1 đứa trẻ biết không tè không ị vô quần là thành đạt. Và đua tranh ganh ghét người khác cả đời, đến 90 tuổi mới nhận ra thành đạt cũng chỉ là tự chủ trong tiêu tiểu.
Tôi là Nguyễn văn B, tôi có những giá trị riêng của tôi, “giá trị Nguyễn Văn B”. Cái câu cửa miệng của nhiều người “nhìn lên thì không bằng ai, nhìn xuống cũng không ai bằng mình” là một triết lý nhảm nhí của người châu Á.
Đường mình mình đi, mắc mớ gì cứ nhìn với ngó?
-link:https://xn--cafecungtonybuoisang-nh-xcc.vn/thanh-dat-thanh-cong-va-thanh-gi-nua/
-This morning Tony read a long letter from Ms. Binh, in Nghe An. The lines she wrote made Tony feel teary-eyed, with her consent, Tony would like to tell the above story.
She has a son, named A. Her son from grade 1 to grade 12 is close friends with B, a neighbor boy, in the same class. B's father is the boss of her agency. A and B study very well, which is the pride of sister and father B every time they have a parent meeting or chat at work. I always look at the transcripts of the two children's school records, and always push, no subject is worse than B and vice versa, so is B's father. Two children play carefree, but their parents do not.
Just received a recent college entrance exam score, her son passed, and B failed. She said naturally in her heart that "my child passing the exam is not as happy as the neighbor's son who failed the exam", she threw a huge party, invited all the teachers and classmates to go home. Although A strongly objected to this party, she decided, and invited all her agencies to come and play, treating her with 2 meals, lunch and dinner. Of course, B and his family were invited, but they didn't come.
She said the party was very crowded, although her children were not happy. Everyone in the agency congratulated her, everyone gloated because B's father was originally a difficult boss, always saying this and that while his son had failed college, nothing. She goes to the market too, meeting everyone tells the story that A is about to go to Hanoi, buy this and that for him to take away. Once, when she met B's mother, who also went to the market to buy things, B's mother saw her and immediately covered her face with a hat. Meeting B's mother, the butcher also asked, the vegetable shop sister also asked, even though she knew that B had failed at ten, just to make B's mother more painful.
When he heard that B failed, B's father panicked, mentally terrorizing B almost every day. When B's father went to work, he went to his own room, didn't talk or smile with anyone. Mother B closed the door and did not come to interact with the neighbors. Inside the house was the sound of taunts and cries. She said that both sides of the family also came, scolding B for being useless, trashy, humiliating for the family, and pulled A out as an example. She said her anger reached its peak when B's mother told you to go over to A's house "put on his pants", the people next door eavesdropped and came to tell her.
It wouldn't have been a big deal if it weren't for two days ago, when B stole several million dong from the house, and ran away from home. B's parents are running around looking for them, but their whereabouts are still unknown. She happened to read the article "Death of Zhou Du" on TnBS, about Asian jealousy and felt guilty, so she wrote to Tony to tell it.
Tony would like to tell her like this: “Comparison has never been a good method in education. People only use the "promoting general" scheme in very special cases, otherwise it will cause terrible harm. No one was allowed to hurt a teenager like that. Education with the way of comparison, ranking valedictorian, runner-up, bottom of the list in feudal times with the way of Trang Nguyen, Bang Nhan, Tham Hoa, now it's civilized, why is it still the same?"
In a class of 40 students, at the end of the last month of the year, assuming A is at the top of the class, and Z is at 40/40, it will cause A to become ill, feel that he is better than others, and difficult to succeed in the future. , being good in that class doesn't mean anything. And friend Z keeps being ranked 40/40, gradually he will feel guilty, feel useless and drop out of school. Tony's friends from elementary school, middle school, those who were classified like that, all dropped out of school halfway to work at home, because they thought they couldn't study. A humanities education must REMOVE this type of grading immediately, because it will hurt the children. In Japan and Korea, although very advanced, education here is still influenced by the ideology of the Eastern people. Many young Koreans have had to commit suicide because they can't stand the pressure of comparing with their friends, according to certain success standards their parents want. While every child is different, no one on Earth's 7 billion people has exactly the same fingerprints, the same genetic makeup. One has 2 billion neurons and one has only 1 billion, tall and short, white and black.
Heaven and Earth gave birth to them differently, so why use only one standard of knowledge (which humans have invented, finite) to classify them? The national first prize is just the best literacy contestant among those millions of students, which means nothing to 7 billion human beings, unless he invented something special. Similarly, if you are the valedictorian of a university or a top student in a certain country, if you have not made any contribution to human civilization, then humbly bow your head. Achievements mean nothing. Achievements are the ones to be appreciated. And becoming a man is the ultimate goal of man.
B can't solve algebra problems but he has a natural singing voice, he can make a living without begging anyone. D doesn't understand why it has to derive or plot f(x3) but it can run 20km without getting tired. Then let's respect each individual, who was born with justice under this earth. Never compare them with anyone, and neither should we. Rich, poor, successful, happy, ... are just qualitative concepts, endless. I have 3 billion to be rich but the other guy said that only 1 hundred million is regal, next year I will reach the above level and be rich now 10 billion. At birth, a child knows that neither peeing nor pooping in his pants is successful. And competing with others for a lifetime, until the age of 90, I realized that success is just self-control in urination.
I am Nguyen Van B, I have my own values, “Nguyen Van B values”. The catchphrase of many people "looking up is not equal to anyone, looking down is not equal to me" is a bullshit philosophy of Asians.
On my own way, what's wrong with looking at it?
--link:https://xn--cafecungtonybuoisang-nh-xcc.vn/thanh-dat-thanh-cong-va-thanh-gi-nua/
2021-08-18T05:34:29Z
-Cau_Doc_Than- | Vote: 0Mình nghĩ bạn nên chèn thêm hình ảnh sẽ hay hơn, 1 vote nha!!!!
2021-08-18T05:35:18Z
EmmaFelton_2k9 | Vote: 0umk, đúng ah
1 vote nha
2021-08-18T05:41:17Z
[deactivated user]| Vote: 01 vote
2021-08-18T05:43:24Z
minhgiang266 | Vote: 0cám ơn bạn nhiều nhưng máy mình không chèn ảnh được nên thông cảm
2021-08-18T05:43:45Z
[deactivated user]| Vote: 0cho mình hỏi có ai thích thể loại nào kh mh thích thể loại anime
2021-08-18T05:44:11Z
Bilop_425 | Vote: 01 vote for you
2021-08-18T05:50:52Z