danh sách bài viết

cho mình hỏi

THUMINHvuive
Vote: 0

ai muốn đọc chuyện ma ko

Nếu muốn thì mai tui làm

2021-11-05T02:41:24Z

9 bình luận

Meocute2k12 | Vote: 1

2021-11-05T02:41:52Z


THUMINHvuive | Vote: 1

đợi mai nha

2021-11-05T02:42:34Z


THUMINHvuive | Vote: 1

cần biết giờ ko

2021-11-05T02:42:56Z


THUMINHvuive | Vote: 1

nhưng vì mọi người zui nên chiều tui đăng lúc 3 giờ nha

2021-11-05T02:44:35Z


Meocute2k12 | Vote: 1

"Hồ sơ án mạng" nằm trong series chuyên mục ngắn với truyện đầu tiên "Tử Kiếp", sau được chuyển thành "Kiếp" để tránh từ ngữ chết chóc, nhưng ý nghĩa từ này có vẻ không sát với nội dung truyện nên được đổi sang tên khác: "Số 13". Truyện thứ hai "Ám" đã hoàn thành, một thời gian ngắn nữa sẽ ra mắt bạn đọc.

——————

Ngày lạnh giá nhất của mùa đông năm nay, hoàng hôn còn chưa xuống, nhiệt độ đã xuống dưới âm 10 độ vậy mà bàn tay Na Lan đang đẫm mồ hôi. Cô đang lang thang trong một ngôi "làng ma" thứ thiệt. Làng này vốn có tên Mậu Độc, kiểu sơn thôn như này vốn rất điển hình với cảnh sắc non xanh nước biếc, cách thành phố không xa cũng chẳng gần, có con đường cao tốc mới sửa chạy ngang qua, môi trường vừa ô nhiễm mà cũng lại ngan ngát hương thơm của rừng thông. Mới ngày nào còn rôn ràng nhốn nháo những người ngựa qua lại như mắc cửu trên con đường duy nhất vào làng, bây giờ đã là làng trống, chỉ thấy sừng sững tấm bảng "Công trình Hô Tiếu Sơn Trang Nhất Kỳ" đứng cười ngạo nghễ.

Công việc khó khăn nhất là phá bỏ và di dời ngôi làng đã hoàn thành, đang dịp tết nhất còn án binh bất động, sang năm sẽ thi công toàn diện, hiện tại vẫn trống trải. Nên làng này giờ không có lấy một bóng người, không một tiếng người, đến một con vật nhỏ bé nhất cũng chẳng thấy bóng đâu. Như vậy chứng tỏ người hẹn cô đến đây ắt hẳn biết rất rõ nơi này. Đây là một manh mối rất quan trọng để báo với cảnh sát.

Trước mắt cô cần bảo toàn tính mạng để trở về Giang Kinh đã. Nếu kẻ bắt cóc Thành Viên Viên thật sự là thằng khốn "Số 13" điên rồ đấy thì cô lành ít dữ nhiều rồi. Lòng bàn tay mồ hôi càng lúc càng nhiều, tay xách cảu cái cặp da thật khó chịu, giữ lỏng ra không được mà chặt lại cũng không xong. Ùn ùn kéo đến đám mây u ám trên đỉnh Diên Sơn, mang theo một tiếng gào thê lương, đó không phải tiếng gió trước trận bão tuyết, mà như tiếng chó sói đói ăn kêu loạn, Na Lan bỗng thấy rợn người quá!

"Số 13" là số hiệu của một nghi phạm tội danh bắt cóc liên hoàn của nội bộ ngành công an, hắn đã gây ra trên mười vụ án, từ học sinh tiểu học đến sinh viên đều là đối tượng bắt cóc của hắn, đều đòi tiền chuộc, nhưng bất kể gia đình bị hại có báo cảnh sát hay không cuối cùng hắn đều kết thúc phi vụ bằng việc giết con tin. Hình như mục đích bắt cóc của hắn không phải vì tiền bạc mà chính là giểt người. Mỗi tháng vào ngày 13 hắn đều bắt cóc một người, cả năm trời vẫn đều đặn như vậy.

Thành Viên Viên 16 tuổi bị bắt cóc vào ngày 13 tháng 2, tức ngày 30 tết.

Lúc này Na Lan rất muốn mắng chửi ai đó, nhưng cũng chỉ mắng được bản thân mình thôi: tại sao lại nhận lời đến đây? Tại sao lại hành động ngược hết với những quyết định của lý trí?

Thực ra cô không có nhiều lựa chọn.

Trước hết, bọn bắt cóc nói như đinh đóng cột trong điện thoại rằng, nếu báo cảnh sát lập tức chúng giết con tin; thứ hai, nhất định phải để Na Lan một mình đến giao 55 vạn bạc cho chúng. Thành Tuyền, cha của Thành Viên Viên, ông chủ khai phá Hô Tiếu Sơn Trang lại chính là anh trai của cô.

Sao lại cứ phải mình đi giao tiền?" Lúc trước Na Lan đã nghĩ bao nhiêu câu an ủi anh trai mình, khi nghe Thành Tuyền truyền đạt yêu cầu kỳ quái của bọn bắt cóc thì lập tức chuyển sang suy nghĩ thực tế hơn. "Anh ơi, anh nhất định phải báo cảnh sát, không phải sợ bọn mất dạy đấy uy hiếp, làm sao chúng biết được anh báo cảnh sát chứ"

Hiển nhiên Thành Tuyền đã sớm suy xét vấn đề này "Nhưng em nghĩ xem, sao thằng khốn đấy lại biết tên của em? Làm sao biết em là cô của Viên Viên? Làm sao anh anh không cảm thấy nhất cử nhất động của chúng ta đều bị hắn thâu tóm hết nếu chúng ta báo cảnh sát làm sao hắn không biết chứ?" "Nhưng nếu hắn thật sự là thằng Số 13....Thì khả năng nó giết người điên cuồng rất cao, nhờ đến cảnh sát là hi vọng duy nhất, em có thể giúp anh liên lạc, anh biết em có bạn làm ở cục..."

"Đương nhiên anh biết, nhưng chắc chắn thằng khốn đấy cũng biết! Em báo cảnh sát, nhất định hắn sẽ phát hiện ra, lúc đấy chẳng giữ được tính mạng của Viên Viên nữa L"

Viên Viên là sinh mạng của Thành Tuyền, trong điện thoại, Thành Tuyền sụt sịt nói "Nộp tiền cho hắn ít nhất còn có hy vọng, hi vọng rằng hắn thật sự chỉ cần tiền"

Hoặc người say chẳng phải vì rượu, có lẽ Na Lan vẫn kiên quyết muốn Thành Tuyền báo cảnh sát, thậm chí muốn tự làm chủ thay Thành Tuyền đi báo cảnh sát, chí ít cô cũng kiên quyết không muốn một mìnnh mình đi vào hang cọp. Nhưng mà, cô cũng lờ mờ cảm thấy, Thành Viên Viên bị bắt cóc không phải do vận rủi ngẫu nhiên của 1 tiểu như nhà giàu mà còn có nguyên nhân khác, thậm chí liên quan đến cả bà cô bé nhỏ này.

Thế nên, cô đành mang theo cái cặp da to tướng, đứng hứng cơn gió lạnh giá trên cái hoang thôn không một mái nhà hẻo lánh nơi ngoại ô này chờ đợi số mệnh đến với mình.

Cô quan sát tỷ mỷ, chẳng thấy một bóng người, thế nhưng chẳng hiểu sao lại cảm giác có đôi mắt đang nhìn cô chằm chằm.

Dù trời sắp tối, nhưng hắn vẫn có thể chĩa chính xác đầu ngắm vào đầu Na Lan, rõ ràng đó là một cái đầu rất đẹp, nếu theo những gì hắn đọc được thì đó còn là một bộ óc rất thông minh. Ở tuổi này, đó là một cái đầu cộng hưởng của cả trí tuệ và nhan sắc. Hắn nghĩ, nếu kéo cò súng, bộ óc hoàn mỹ này sẽ vỡ nát ra dạng gì. Hắn, kẻ được người ta cho là là tàn nhẫn cũng cảm thấy tiếc. Thế chẳng lẽ trên đời có sự hoàn mỹ thật ư??

Hắn rút súng lại, vô thức bàn tay sờ mò đến cái rìu giắt bên mình, nếu lấy lưỡi rìu sắc bén này chém cái đầu hoàn mỹ kia cảm giác sẽ thế nào nhỉ?????

Cảm giác bị săm soi càng lúc càng mạnh, Na Lan đưa tay giữ cổ áo chặt hơn như để nhằm che được cặp mắt kia. Đúng lúc đó, cô nghe đằng sau vụt qua một tiếng động rất khẽ, tim đập thình thịch, cô nhanh chóng quay người lại. Trên đồng hoang tàn cách cô 5m, nằm bò ra đấy một con chó sói hay nói là giống như chó hoang. Na Lan thở phào một cái, đuôi con chó hoang rủ bệt, dù nó có vẻ rất đói nhưng dường như không còn đủ sức để có ý định tấn công cô nữa.

Bỗng, cô lại cảm thấy sau lưng có hơi thở nhẹ, như ma xui quỷ khiến, cô chầm chậm quay người lại, đối mặt với nó. Cứ ngỡ sẽ gặp ánh mắt một con chó hoang đáng thương đói ăn nữa.

Theo bản năng Na Lan kinh sợ há hốc miệng, người đó để ngón tay trỏ trước môi ra hiệu im lặng, tay kia giơ một lưỡi rìu. Với chút ánh sáng yếu ớt cô có thể thấy rõ độ sắc bén của lưỡi rìu. Hắn lắc lắc cái đầu, đung đưa lưỡi rìu. Thế là Na Lan chẳng dám hét lên, vả lại cô cũng biết, có hét thì cũng chỉ vọng lại thôi chẳng ai nghe được đâu. Cảm giác không lành khiến cô hạ giọng nói: "Tiền ở trong cặp da, Viên Viên đâu?"

Chương 2

Na Lan chẳng buồn chiêm ngưỡng diện mạo con người này làm gì, nhưng với khoảng cách gần như thế cô chẳng thể quay mặt đi. Đó là một khuôn mặt thanh niên bình thường, tuổi không quá 30. Không biết có phải do ánh sáng mà sắc mặt hắn vừa trắng bệch vừa u ám, mắt không to mà đang cố mở to ra, thấy toàn lòng trắng. Mũi hắn ửng hồng, có thể do lạnh, có lẽ do men rượu vì trong hơi thở của hắn có mùi rượu đế. Không thể là bia, không phải rượu vang, không có hương táo, đích thị là rượu đế, mùi rượu đế chất lượng thấp .

"Viên Viên đâu?" Na Lan hỏi thêm câu nữa. Cô đàm phán với hắn đúng mực thước. Thực ra cô định nói: "Tôi không quan tâm anh là thằng nào, trong mắt tôi ang không bằng con chó hoang ở đằng sau. Tôi chỉ muốn anh trả lại Viên Viên。Sau cô nhận ra rằng tỏ ra không thèm quan tâm đến câu hỏi của thằng này có vẻ là một sai lầm.

Với giọng nói đặc sệt tiếng địa phương, con chó điên xa lạ này nói:"Có cần tôi phải nói ra cô mới biết tôi là ai không?" Cô không chỉ thấy sự thảm đạm trên lưỡi rìu của hắn mà còn có vệt máu đỏ thẫm dính trên đấy.

"Không...không cần" Na Lan nhận ra, đúng là do sợ hãi và hoang mang ban đàu mà quên mất cái sự học hành cả đời của mình, cô là nghiên cứu sinh tâm lý học tại Đại học Giang Kinh, chuyên ngành tâm lý tội phạm học, đồng thời chọn đề tài bệnh tâm thần lâm sàng để nghiên cứu. Bất luận người này là ai, dễ nhận thấy hắn rất quan tâm đến sự "thán phục" và "kính nể" của người khác với tên tuổi của hắn. Mục đích bắc cóc của hắn xem ra chỉ có một phần nhỏ là tiền bạc, chủ yếu là muốn được công chúng kính nể mình hơn. Nếu hắn thật sự là tên tội phạm số 13, có thể giải thích được hành động giết con tin về sau của hắn, đó là việc sẽ làm cho người ta sợ hãi hoang mang nhất, mang đến cho bọn tội phạm bắt cóc cảm giác sảng khoái nhất. Đó là một lý thuyết rất cơ bản trong tâm lý tội phạm.

Cô hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng nói: "Chẳng lẽ anh chính là...nhân vật khởi nguồn của đại án "Số Mười Ba lẫy lừng."

Lòng trắng trong đôi mắt hắn như phát ra ánh sáng, đương nhiên lời nịnh hót của Na Lan đã chạm đến tiếng lòng hắn. Na Lan thấy buồn nôn, nhưng cô biết lúc này một câu một từ, nhất cử nhất động của mình đều sẽ quyết định tính mạng bản thân và Viên Viên。

"Biết vì sao công an gọi mấy vụ án bắt cóc đấy là Mười Ba không?" Có thể do cảm giác của cô sai nhưng Na Lan lại thấy giọng điệu con người này rất bình thường, "Nói xem, tôi biết cô có quan hệ với nội bộ bọn công an"

"Làm sao anh biết?" Na Lan hỏi như vậy lại rồi nhận ra mình lại hồ đồ mắc sai sót.

Quả nhiên, tiếng gầm gừ đầy mùi rượu bay thẳng vào mặt cô rằng " Tôi đang hỏi cô, không phải là cô đang thẩm vấn tôi đâu!"

" Được rồi, tôi xin trả lời, bởi các vụ bắt cóc đều xảy ra vào ngày mười ba nên cảnh sát đặt tên như vậy để thuận tiện cho việc điều tra"

"Sai lầm" Lần này hơi men phả ra hơi bất ngờ, "Đồ ❤❤❤, bọn chó nghiên cứu nghiên cò các người, luận văn luận veo cũng chỉ là những thứ hiểu biết nửa vời"

Người này nhất định có là có học vấn, xem ra luận văn của mình lại là một manh mối điều tra, nếu cô có thể sống sót để trở về Giang Kinh.

"Vậy mong anh chỉ bảo" Na Lan hơi run run nói, cô biết, trước mặt thằng này cần hết sức duy trì sự sợ hãi; được cái, trong làng ma hoang tàn này, giữa một tên tội phạm điên cuồng và một con chó hoang đói ăn, việc tỏ ra sợ hãi cũng không cần dùng đến nhiều kỹ thuật diễn xuất lắm.

"Vụ bắt cóc đầu tiên xảy ra vào thứ bày ngày 13 tháng 2 năm ngoái" hắn hơi cười cười, hình như đang chìm đắm trong hồi ức tươi đẹp của đời mình "Đó là vụ án do phân cục Văn Nguyên lập, theo số thứ tự đánh số của cục hình sự địa phương, hồ sơ vụ án này có hai số cuối là một ba, vừa hay trùng với số Mười Ba, đây mới là lai lịch thật của tên Mười Ba này."

"Đã rượu vào rồi mà ăn nói vẫn tỉnh táo rõ ràng, một lần nữa cho thấy tên này không phải một kẻ cam chịu làm tên tiểu tặc tầm thường. Nét mặt Na Lan lộ ra vẻ rằng: "hóa ra là thế"

"Cô và Thành Tuyền đều rất thông minh, đã không báo cảnh sát. Hai vụ đầu tiên, đều là hai đứa nữ sinh, bố mẹ chúng không nghe lời đi báo án nên hôm sau phải đi gom xác con về" cứ như đang đọc một bản tin dự báo thời tiết không mưa không nắng trên đài, hắn bình thàn kể lại

Na Lan lại thận trọng thăm dò: "Chúng tôi không đinh làm trái lời dặn của anh, cũng chẳng có tâm địa gì. Tiền cũng mang đến rồi, một xu cũng không thiếu, anh kiểm tra mà xem."

"Cô cho rằng tôi là thằng ❤❤❤ à mà đứng đếm tiền chỗ gió lạnh này!"

" Tôi xin anh đấy, ít nhất cũng cho tôi nhìn thấy Viên Viên." Na Lan chán nản hạ mình cầu xin, nhưng cô biết cô đang giao chiến với một bệnh nhân tâm thần mắc chứng đam mê giết người, dựa vào lý lẽ thông thường rất khó thắng được." 。

Đột nhiên trên mặt tên Mười Ba xuất hiện nụ cười thỏa mãn, một tay hắn giữ chặt cánh tay Na Lan, sát lại gần mặt cô, mùi rượu xộc vào mũi càng nồng. Hắn như con chó hoang đánh hơi ngửi ngửi trên gáy Na Lan, lần đến tai cô nói "không có nước hoa mà lại có mùi hương tự nhiên"

"Na Lan bỗng rùng mình, không lẽ mình đóng vai nhu nhược hơi quá đà?"

Để thể hiện sức mạnh của mình với người khác giới là một trong những động cơ chủ yếu của hành vi cưỡng bức, nếu như mình quá ngoan ngoãn thì khó tránh được rắc rối cho bản thân.

"Chúng tôi hoàn toàn làm theo lời của anh, chuẩn bị đủ tiền rồi, xem ra anh là người chấp nhận...."

"Không phải diễn trò tâm lý với tôi!" Số Mười Ba bỗng mạnh tay kéo Na Lan, "muốn được đến chỗ Viên Viên thì cô phải đi cùng tôi một chuyến

Tại sao lại cần tôi đi cùng? Sợ giao dịch thành công rồi cảnh sát sẽ đến ư? Anh cần thêm bảo hiểm bằng cách bắt tôi làm con tin tiếp theo hay lấy tiền rồi giết con tin, giết luôn cả người đưa tin?"

Lưỡi rìu giơ lên, Na Lan không có nhiều lựa chọn.

2021-11-05T02:44:36Z


Meocute2k12 | Vote: 1

truyện ma chương 1 và chương 2 đó nha

2021-11-05T02:45:18Z


KimBao2k10 | Vote: 1

có yes

2021-11-05T02:49:02Z


yan-yanki | Vote: 0

làm đi

2021-11-05T02:42:01Z


Ngoc_Fa_2k9 | Vote: 0

nhanh lên làm lẹ ik

hơi ghê một xíu nghen
2021-11-05T02:43:22Z


mikkoten157 | Vote: 0

e

2021-11-05T03:04:00Z


anna_2k8 | Vote: 0

có nka bạn

2021-11-05T03:45:51Z