nhileeyy05
Vote: 4
Tiếng Việt
BÀI MẪU SỐ 1
Có khi nào trên đường đời bất chợt, bạn vô tình nhớ về thầy cô của mình không? Nhớ về những người đã dìu dắt ta trong suốt quãng đời đi học?
Thầy cô! Hai tiếng thiêng liêng ấy vang lên tự trong sâu thẳm tâm hồn ta một cách tha thiết không nguôi! Làm sao có thể kể xiết những công ơn cùng những nỗi vất vả của thầy cô. Xin kính dâng lên thầy cô ngàn lời kính yêu nhất.
"Muốn sang thì bắt cầu kiều
Muốn con hay chữ thì yêu lấy thầy"
Nghề giáo viên là nghề cao quý nhất trong những nghề cao quý, và người giáo viên là người âm thầm mà vĩ đại nhất. Công việc của họ thầm lặng mà ý nghĩa biết bao, thầm lặng trên bục giảng và giản dị giữa đời thường, họ giống như những con ong thầm lặng giữa ngàn hoa để chắt chiu cho đời những giọt mật tinh túy và thơm ngọt nhất.
Từ khi còn là những cô cậu bé còn bỡ ngỡ đến trường tới khi trưởng thành đâu đâu ta cũng thấy có bóng dáng của thầy cô. Thầy cô uốn nắn ta từng bước đi, từng nét chữ đầu đời, đến những trang văn, những dòng thơ đầy xúc cảm. Có những đêm thầy thức trắng để:
"Bên trang vở chúng em
Miệt mài ghi chăm chú
Bao khó nhọc dưới đèn"
Ôi! Thật bao la tình thầy! Dưới ngọn đèn leo lét, ánh mắt của con người phải tập trung cao độ lắm mới có thể làm việc tốt được. Vậy mà thầy đã hy sinh giấc ngủ và sức khỏe của mình để chấm bài cho lũ học trò, để rồi sáng mai lên lớp, trong giấy trả bài kiểm tra của đứa nào cũng có những lời phê bằng mực đỏ của thầy, những lời phê đầy tâm huyết, thầy sửa từng câu chữ, từng lỗi chính tả cho học sinh. Nhìn những đứa học trò đọc chăm chú từng lời phê và khoe nhau điểm lòng thầy rộn lên một niềm hạnh phúc vô biên. Cũng có những đêm thầy thức để soạn bài, sáng mai lên lớp cho chúng em có bài học mới.
Trên bục giảng với giọng nói ấm áp, trầm bổng, thầy cô mang đến cho chúng em những điều lý thú của cuộc sống, thầy dạy cho chúng em về đạo lý làm người, về lòng yêu thương, lòng bao dung,... Thầy cô hun đúc cho chúng em lòng vị tha đức hy sinh.
Người ta nói "Nhất quỷ nhì ma thứ ba học trò", làm sao tránh khỏi sự nghịch ngợm của lũ "thứ ba" ấy. Những lúc đó thầy khẽ chau mặt, nét mặt khẽ nghiêm nghị. Nhưng với lòng vị tha và đức hy sinh thầy đã biến buổi trừng phạt thành những buổi dạy dỗ với những lời dạy đầy thuyết phục. Ấy vậy mà sau những lần như thế, mắt đứa nào cũng đỏ hoe, lòng rưng rưng lòng kính yêu thầy vô hạn. Khi còn ngồi trên ghế nhà trường là vậy! Đến khi ra trường thầy vẫn âm thầm, lặng lẽ dõi theo từng bước đi của lũ học sinh.
Thầy sẵn sàng giúp đỡ khi chúng cần. Trên bước đường đời có đứa theo đuổi sự nghiệp công danh, cũng có đứa rẽ sang hướng khác vì kế mưu sinh, có ai biết rằng thầy vẫn luôn dõi mắt theo ta! Thầy hạnh phúc khi thấy ta vinh hiển và quặn lòng xót xa khi ta gặp trắc trở khó khăn.
Thời gian vẫn cứ trôi đi như những cỗ xe vô hình lăn bánh, thầy cô vẫn lặng lẽ là người lái đò, chở hết lớp học sinh này tới lớp học sinh khác đến bến bờ tương lai. Mấy ai qua sông còn trở lại thăm con đò xưa?
Một sự thật nghiệt ngã! Nhưng những người lái đò ấy vẫn kiên trì làm công việc thầm lặng của mình. Ôi! Cao quý thay người thầy, người cô! Thật vĩ đại biết bao! Rồi mai đây những đàn chim bé nhỏ ngày nào sẽ tung đôi cánh trên bầu trời tri thức với hành trang trên vai là những kiến thức quý báu và những lời dạy bảo của thầy cô. Những lời dạy bảo ấy mãi theo ta cùng năm tháng, khi khó khăn nó mãi là điểm tựa để ta dựa vào và cố gắng sống tốt.
BÀI MẪU SỐ 2
Người Thầy vẫn lặng lẽ ươm mầm cho cuộc sống, để rồi khi cây non xanh lá thì người ươm đã già. Mái tóc pha sương còn vươn màu bụi phấn, nhịp thời gian hằn trên manh áo đã sờn vai.
Trong cuộc sống bộn bề hôm nay, tất cả như bị cuốn tít vào dòng chảy của thời gian, và những lần về thăm cô cứ ít dần, ít dần. Cô đã quên đi hạnh phúc của bản thân, hi sinh cả đời cho những mầm non thơ dạy. Và giờ đây khi tuổi đã xế chiều, cô vẫn khát khao được cống hiến, được hòa mình vào cuộc sống của trẻ thơ. Bởi lẽ cô yêu lắm những ánh mắt ngây thơ, cô hạnh phúc khi nhìn thấy nụ cười em nhỏ. Cô dành dụm đồng lương hưu ít ỏi mua một gánh hàng để bán quà sáng cho các em.
Lặng đứng nhìn cô xoa đầu lũ trẻ, ánh mắt hiền và nụ cười móm mém trên môi, lòng tôi xốn xang vô hạn. Cô ơi! Con đã về, đứa học trò nhỏ luôn được cô ân cần khuyên dạy đã về đây.
Trong phút giây bùi ngùi cả tôi và cô đều khóc, cô ôm lấy tôi không nói nên lời, mái tóc xanh hòa vào màu tóc trắng, và cảm giác ấm áp của ngày nào ùa về như mới hôm qua. Cô kể cho tôi nghe thật nhiều, cuộc đời giáo viên đầy niềm vui và cũng lắm nỗi buồn.
Và tôi cảm nhận một điều, trái tim cô vẫn tràn đầy nhiêt huyết, chính bầu nhiệt huyết ấy đã nuôi lớn tâm hồn và thắp sáng ươc mơ tôi. Ngày hôm ấy trôi qua nhanh quá, tôi ra về, cô dõi mắt nhìn theo, ánh mắt trìu mến thân thương nhưng làm lòng tôi khắc khoải. Thương cô nhiều nhưng biết phải làm sao?
Thầy cô là vậy đó! Có những lớp học trò lớn lên mà chưa từng trở lại thăm cô, nhưng ở nơi đây cô vẫn mong chờ. Đời giáo viên duy nhất một niềm vui nhưng mãi đến lúc xa rồi con mới hiểu, những khó khăn, nghiêm khắc ngày nào, giờ đây đã trở thành bài học quý đời thường là hành trang cho con vững bước vào cuộc sống.
Cầu chúc cho cô thật nhiều sức khỏe, để con được hạnh phúc trong vòng tay ấm áp của cô.
Thầy tôi tóc đã điểm sương
Nói sao cho hết tình thương của thầy
Tuổi thơ muôn vạn tháng ngày
Lắng trong kí ức dáng thầy năm xưa
Mồ hôi đổ giữa ban trưa
Vì đàn em nhỏ, nắng mưa không rời
Bao năm bao tuổi thầy ơi
Vắt từng nhịp sống cho đời nở hoa
BÀI MẪU SỐ 3
Tiết trời trở lạnh sang đông, ngày Nhà giáo Việt Nam sắp đến. Những kỷ niệm về công ơn Thầy Cô giáo bỗng trỗi dậy trong tiềm thức khiến mỗi chúng ta lại nao nao xúc động.
Nhanh thật! Mới đó mà gần mười năm đã trôi qua kể từ ngày đầu tiên em cắp sách đi học. Gần mười năm em đến trường được thầy Cô giảng dạy, mười năm mà tình nghĩa của thầy Cô ngọt ngào quyện theo mỗi bước tiến của em. Và bây giờ đây chúng em đang ở ngôi trường ........ thân yêu, học lớp 10 với thầy cô mới nhưng 2 tháng qua cũng đã là quá đủ để chúng em cảm nhận được tình yêu thương mà các thầy các cô đã dành cho chúng em. Và chúng em cảm thấy chúng em đã lớp 10 rồi mà vẫn như là học sinh lớp 1, mới bẽn lẽn bước vào lớp.
Điều mà em đón nhận được ở tất cả các vị thầy cô ấy là tình thương bao la vô bờ bến. Đã bao lần em bắt gặp ở thầy cô nét phiền muộn ưu tư khi chúng em chưa ngoan. Và cũng bao lần em nhìn thấy những nụ cười rạng rỡ làm thầy cô trẻ hẳn lại mỗi lúc chúng em cố gắng trong học tập. Cao cả thay những kỹ sư tâm hồn!
Thầy cô đã vì chúng em mà có quản ngại chi. Vậy mà đôi lúc chúng em nào có hiểu ra điều đó làm cho thầy cô phiền lòng. Chúng em đã từng không chuẩn bị bài khi đến lớp, và viện lý là bài khó học. Nhưng tại sao chúng em không hiểu rằng để giảng dạy cho dễ hiểu, thầy cô đã tốn bao công sức chuẩn bị giáo án hằng đêm.
Tại sao chúng em không biết rằng có những đêm mất điện, trong lúc chúng em ngủ say thì thầy cô còn thức bên ngọn đèn chấm bài, sửa từng câu, từng chữ... Còn biết bao câu hỏi tại sao, chúng em thật nông nổi và đáng trách. Nhưng thầy cô bao giờ cũng sẵn sàng tha thứ bằng tình thương yêu học trò nồng thắm. Ôi thầy cô của chúng em!
Rồi khi em được công nhận là học sinh giỏi, cha mẹ, bạn bè và người xung quanh đều khen ngợi. Nhưng em hiểu rằng, đằng sau thành tích đó là những giọt mồ hôi và hơi ấm tình thương của cô. Em như một bông hoa, còn cô là lòng đất. Hoa phải nhờ đất nuôi sống, nhờ đất lớn lên và xinh đẹp tô điểm cho đời. Thế nhưng người ta chỉ khen hoa đẹp, mấy ai nhớ đến nguồn gốc đã nuôi sống bông hoa.
Song, đất không bao giờ phiền lòng về điều đó, vẫn tháng tháng ngày ngày nuôi sống vẻ đẹp cho đời. Cô cũng vậy, như dòng nước chảy xuôi, dạy dỗ chúng em mà không hề toan tính. Cho nên chúng em - những bông hoa phải biết cội nguồn cho mình sức sống, mà tỏ lòng biết ơn đối với thầy cô. Dù biết là nhớ ơn thế nào cho đủ, nhưng cũng phải tỏ chút gì để thể hiện tinh thần uống nước nhớ nguồn. Lòng biết ơn đôi khi chỉ là việc đến thăm viếng thầy cô mỗi dịp Tết, lễ... nhưng nó sẽ động viên thầy cô rất nhiều trong việc giảng dạy.
...Một mùa Xuân mới lại sắp về. Chúng em thêm một tuổi, và tóc thầy cô cũng thêm nhiều sợi bạc. Tóc thầy cô đã bạc đi cho mùa Xuân quê hương mãi mãi tươi xanh. Thầy cô, đó là tấm gương sáng tuyệt vời, là ngọn đuốc thiêng liêng soi đường cho chúng em bước tới. Rồi mai kia khi chúng em đã rời xa quê hương. Em đã vào đại học, tiếp tục con đường học vấn của mình.
Bước đường tương lai rộng mở trước mắt em. Con đường ấy chính thầy cô là người khai mở. Vì thế, cho dù đã trưởng thành đến mấy, dù giữ vị trí nào trong xã hội, thì những hình bóng kính yêu của thầy cô mãi mãi ở bên em như nhắc nhở, động viên em trong suốt cuộc đời.
Hôm nay đây, với sự họp mặt đầy đủ của các thành viên trong lớp, chúng em xin được kính tặng cô những bông hoa tươi thắm nhất, không chỉ là tấm lòng mà chúng em giành cho cô mà còn là một lời hứa chân thực nhất chúng em muốn nói với cô: Chúng em sẽ cố gắng chăm ngoan hơn để không phụ lòng cô đã mong mỏi ở chúng em.
English
SAMPLE LESSON 1
Have you ever been on the road of life suddenly, you accidentally remembered your teacher? Remember the people who guided us throughout our school life?
Teacher! Those two sacred voices resound from the depths of our souls with unrelenting earnestness! How can I describe the gratitude and hardships of teachers? Please give the teachers thousands of most respectful words.
"If you want to go, you have to ask for a bridge abroad
Want me or not read, the teacher asked grab"
The profession of a teacher is the noblest of the noble professions, and the teacher is the greatest but silent. Their work is quiet but meaningful, quietly on the podium and simple in everyday life, they are like silent bees among thousands of flowers to save the most quintessential and sweetest honey drops for life.
From the time they were little girls and boys who were still hesitant to go to school until they became adults, we could see the shadow of teachers everywhere. Teachers shape us every step of the way, every first word of life, to the pages of poetry, to the emotional lines of poetry. There are nights when I stay up all night to:
"Beside our notebooks
Diligently taking notes
How hard it is under the lamp"
Oh! How great is the teacher's love! Under the flickering lamp, human eyes must be highly concentrated to be able to work well. However, the teacher sacrificed his sleep and health to grade the students' papers, so that in the morning when he went to class, every student's test return paper had his criticisms written in red ink, his words Coffee is full of enthusiasm, the teacher corrects every word, every spelling mistake for the students. Looking at the students reading attentively every word of criticism and showing off each other's points, the teacher's heart throbbed with boundless happiness. There are also nights when the teacher stays up to prepare lessons, tomorrow morning he will give us a new lesson.
On the podium with a warm, deep voice, the teacher brought us interesting things in life, he taught us about human morality, about love, tolerance,... Teachers forged for us altruism and sacrifice.
People say "First ghost, second ghost, third student", how to avoid the mischief of those "third" people. At that time, the teacher frowned slightly, his face was slightly serious. But with forgiveness and self-sacrifice, he turned the punishment session into a teaching session with convincing teachings. However, after such times, everyone's eyes are red, and their hearts are filled with infinite respect for the teacher. That's when I was sitting on the school chair! When he graduated from school, he still quietly and quietly watched every step of the students.
He is ready to help when they need it. On the path of life, there are children pursuing a career and fame, others turning to another direction for a living, who knows that the teacher is always watching me! He is happy to see us glorious and heartbroken when we face difficulties.
Time still goes by like invisible carriages, teachers are still quietly driving boats, carrying students from class to class to the future shore. How many people who cross the river still come back to visit the old boat?
A harsh truth! But those ferrymen persisted in doing their quiet work. Oh! Noble instead of the teacher, the aunt! How great it is! Then tomorrow, flocks of little birds will spread their wings in the knowledge sky with the baggage on their shoulders that are valuable knowledge and the teachings of their teachers. Those teachings always follow us through the years, when in difficulty it is always a fulcrum for us to rely on and try to live well.
SAMPLE LESSON 2
The teacher still quietly planted the seeds for life, so that when the young tree turns green, the nurser is old. The hair that was mixed with dew still reached the color of powder dust, the rhythm of time imprinted on the worn-out shirt.
In today's chaotic life, everyone seems to be swept up in the flow of time, and the visits to her are less and less. She forgot her own happiness, sacrificing her whole life for the nursery school. And now that the age is late, she still longs to contribute, to be immersed in the life of a child. Because she loves innocent eyes, she is happy when she sees the smile of a child. She saved her meager pension to buy a load of goods to sell breakfast gifts to the children.
Silently watching her pat the children's heads, her gentle eyes and small smile on her lips, my heart fluttered infinitely. Miss! I'm back, the little student who was always kindly advised by her has come back.
In a sad moment, we both cried, she hugged me speechless, her blue hair mixed with white hair, and the warm feeling of the day came back like it was yesterday. She told me a lot, her life as a teacher is full of joys and sorrows.
And I feel one thing, her heart is still full of enthusiasm, that enthusiasm has nourished my soul and lit up my dreams. That day passed so quickly, I left, she followed her eyes, her eyes were affectionate but made my heart restless. Love you so much but know what to do?
That's what teachers are! There were classes of students growing up that never came back to visit her, but here she still looked forward to. The life of a teacher is only one joy, but it is not until far away that I understand.
SAMPLE LESSON 3
The weather turns cold to winter, Vietnamese Teachers' Day is coming. Memories of the teacher's gratitude suddenly arose in our subconscious, making each of us deeply moved.
So fast! Just then, nearly ten years have passed since the first day I went to school. For nearly ten years, I went to school to be taught by teachers, ten years that the teacher's love sweetly blended with each step I took. And now we are at school ....... dear, in 10th grade with new teachers, but the past 2 months have been more than enough for us to feel the love that teachers have. she gave us. And we feel that we are already in the 10th grade, but we are still like 1st graders, shyly entering the classroom.
What I received from all of her teachers was boundless love. How many times have I encountered in teachers sadness and concern when we were not good. And how many times do I see the bright smiles that make teachers younger every time we try hard in learning. Sublime instead of soul engineers!
The teachers did not care for us because of us. But sometimes we don't understand that it makes teachers upset. We used to be unprepared when we went to class, and making excuses was a difficult lesson to learn. But why don't we understand that in order to teach easily, teachers have spent a lot of effort preparing lesson plans every night.
Why do we not know that there are nights when the power is out, while we are fast asleep, the teachers are still awake by the lamp marking the exams, correcting each sentence, each word... There are so many questions about why, we are really frivolous and reprehensible. But teachers are always ready to forgive with passionate love for students. Oh our teachers!
Then when I was recognized as a good student, my parents, friends, and people around me all praised me. But I understand that behind that achievement are her sweat and warmth of love. You are like a flower, and she is the ground. Flowers must depend on the soil to feed them, thanks to the land to grow and be beautiful to adorn life. But people only praise beautiful flowers, few people remember the origin that raised the flower.
However, the land never bothered about it, still day by day feeding the beauty of life. She too, like flowing water, teaches us without any plans. Therefore, we - the flowers must know the source of our vitality, and express our gratitude to our teachers. Even though I know how grateful I am enough, I still have to show something to show the spirit of drinking water and remembering the source. Gratitude is sometimes just a matter of visiting teachers every Tet, holiday... but it will motivate teachers a lot in teaching.
...A new spring is about to come. We are one year older, and the teacher's hair also has more silver strands. The teacher's hair has turned gray for the spring, the homeland will be forever green. Teachers, it is a wonderful shining example, a sacred torch that lights the way for us to step forward. Then tomorrow when we have left our homeland. I went to university and continued my education.
The future step is wide open before my eyes. That path is the teacher who opens it. Therefore, no matter how much I mature, no matter what position I hold in society, the beloved silhouettes of teachers will forever be with me as reminders and encouragements throughout my life.
Today, with a full gathering of class members, we would like to respectfully present you with the freshest flowers, not only our heart for you but also a sincere promise. Most of all we want to say to you: We will try to be more obedient so as not to disappoint you what you expect from us.
Nguồn:https://thuthuat.taimienphi.vn/bai-xa-luan-bao-tuong-20-11-hay-nhat-40420n.aspx
2021-11-13T00:42:56Z
PhmcKhu | Vote: 1Very interesting
2021-11-13T00:47:44Z
nhileeyy05 | Vote: 0Thanks
2021-11-13T05:23:53Z