danh sách bài viết

Đọc sách cùng Mimy - Hạ đỏ ( Nguyễn Ánh) - [Song ngữ] - Part3

Kimmimy29
Vote: 8

So với Dế, Nhạn biết điều hơn. Nó không xúi tôi làm những chuyện nguy hiểm. Nhạn chỉ rủ tôi đi chơi. Trưa hôm sau, lúc tôi đang nằm trên võng đọc sách, Nhạn mon men lại gần: - Anh làm gì vậy ? - ❤❤❤ đọc truyện. ❤❤❤ đọc không, truyện hay lắm! Nhạn nhăn mặt: - Em ghét đọc truyện lắm! Em chỉ thích nghe người ta kể ! Tôi hừ mũi: - Kể đâu có hay! Phải chính mình đọc mới hay ! Khác với Dế, Nhạn chẳng buồn tranh cãi. Nó tỏ vẻ thờ ơ trước sự bắt bẻ của tôi. Nó không cần biết giữa "kể chuyện" và "đọc truyện" thực ra cái nào hay hơn cái nào. Nó chỉ chép miệng, hỏi: - Anh đi chơi với em không? - Đi đâu ? - Đi bắn chim. Tôi nhỏm người dậy, mắt sang rỡ: - Đi ! Đang hào hứng, tôi bỗng ngập ngừng: - Nhưng ❤❤❤ đâu có ná ! Nhạn khoát tay: - Anh khỏi lo! Để em đưa cho anh cái ná của thằng Dế ! Thế là tôi vứt cuốn sách trên võng, lật đật đi theo Nhạn. Nó dẫn tôi đến cuối vườn, vẹt một lỗ hổng, chui ra ngoài. Tôi ngạc nhiên: - Ra đây chi ? Ở trong vườn cũng có chim vậy! - Vườn nhà mình chỉ có lèo tèo vài ba con. Để em dẫn anh lên vườn ông Tư Thiết. Ở đó chim vô số, tha hồ bắn! Hai đứa hai cái ná, chúng tôi men theo lũy tre xanh đi lần lên xóm trên. Trưa tĩnh mịch, cảnh vật như say ngủ. Chim chóc cũng biếng kêu. Thỉnh thoảng một tiếng chim khắc khoải vọng lại từ những gò xa. Tôi đi đằng sau Nhạn, chân cố bước thật khẽ nhưng lá tre khô vẫn kêu rào rạo dưới gót chân. Trong khi đó, Nhạn đi êm ru. Tôi liếc nó, thấy nó đi chân không, tôi bèn cúi xuống cởi đôi dép ra cầm tay. Nhưng tôi mới đi được vài ba bước, bàn chân đã đau nhói. Mặt ruộng gồ ghề, lại thêm lỗ chân trâu chi chít, tôi tưởng tôi đi trên than hồng. Có thằng Nhạn đi bên cạnh, tôi không dám xuýt xoa, phải nghiến răng nhịn đau. Nhưng đến khi đạp phải một cây gai nhọn hoắt, đau thấu xương, tôi không nén nổi, đành buột miệng kêu lên: - Ui da ! Nhạn giật mình quay lại: - Gì vậy ? Tôi nhăn nhó: - Đợi ❤❤❤ chút! ❤❤❤ đạp gai ! Vừa nói, tôi vừa lò cò giơ bàn chân lên. ( Compared to Cricket, Nhan knows more. It doesn't tempt me to do dangerous things. Nhan just invited me to play. At noon the next day, while I was lying in my hammock reading a book, Nhan mon approached: - What are you doing? - I read stories. Did you read it, the story is great! Swallow grimace: - I hate reading stories! I just love hearing people talk! I snorted: - It's not good to tell! You have to read it yourself! Unlike Cricket, Nhan does not bother to argue. It seemed indifferent to my rebuke. It doesn't need to know between "telling stories" and "reading stories" which is actually better than the other. It just smacked its lips, asking: - Are you going to play with me? - Where to go ? - Go shoot birds. I stood up, eyes bright. - To go ! Being excited, I suddenly hesitated: - But I'm not like! Swallow waving: - Don't worry! Let me give you the Cricket's sling! So I threw the book on the hammock and hurriedly followed Nhan. It led me to the end of the garden, poked a hole, got out. I am surprised: - Come out here? There are also birds in the garden! - My garden only has a few small children. Let me take you to Mr. Tu Thiet's garden. There are countless birds, spoiled for shooting! With two slings, we followed the green bamboo wall to the upper village. The afternoon was quiet, the scene was like sleeping. Birds are also lazy to call. From time to time a restless bird chirping echoed from the distant mounds. I walked behind Nhan, trying to walk slowly, but the dry bamboo leaves still rattled under my heels. Meanwhile, Nhan walks quietly. I glanced at it, saw that it was barefoot, so I bent down and took off my sandals. But I had only taken a few steps, and my feet were already throbbing. The rough field surface, plus the buffalo's feet, I thought I was walking on hot coals. With Nhan walking beside me, I didn't dare to complain, I had to grit my teeth to endure the pain. But when I stepped on a sharp, painful thorn, I couldn't help it, so I blurted out: - Ouch ! Nhan turned back startled: - What's up ? I grimaced. - Wait a minute! I kick spikes! As I said that, I raised my foot lazily.)

Nguồn: https://gacsach.com/doc-truc-tuyen/24759/ha-do-chuong-03.html

Lâu hơm ra lò có ai ngóng hơm ạ, cho xin tuym hen. Quyết trung thành với bộ truyện này hết kì.

2021-12-02T07:58:26Z

6 bình luận

Diemthuy-1 | Vote: 1

1vote cho có :)?

2021-12-02T08:00:14Z


Kimmimy29 | Vote: 0

https://forum.duolingo.com/comment/54019370 https://forum.duolingo.com/comment/54025745 => part 1 và part 2 ọ

2021-12-02T08:00:04Z


[deactivated user]
| Vote: 0

1 vote nhưng ấn enter 2 lần để cách dòng nhìn rối wa

2021-12-02T08:00:26Z


thunguyen1172012 | Vote: 0

1vót

2021-12-02T08:02:40Z


Kimmimy29 | Vote: 0

sao hơm thấy tăng????

2021-12-02T08:04:08Z


Diemthuy-1 | Vote: 0

chắc có đứa downvote

2021-12-02T08:06:06Z